CHÉN PHÙ VÂN
Hợp tan – tan hợp là lẽ thường hằng của cuộc sống. Nhưng chính nhờ gió mà ta cảm nhận nghĩa của chén Phù Vân rõ nét hơn trong lẽ vô thường. PVS
Rót chén trà mời Em
Hồn quyện hương – tan vào trời xanh mây trắng
Đơn độc – ngồi nghe từng quãng lặng
Lung linh hạt nắng vàng – mà chợt thấy lâng lâng
Uống đi Em, cho tỉnh dục mộng trần
Hay có lẽ – chén Phù Vân Anh pha còn nhạt?
Cũng có thể
Từ sắt lạnh ba đào dâu bể
Làm cho cõi lòng Em tan nát?
Uống đi Em – hương trà thơm
Xóa sạch những đa đoan đen bạc phận người
Hậu đắng chát hóa giải tận nơi
Đáy hố thẳm – sẽ hé nở nụ đời chân thiện.
Mở lòng mà đón duyên!
Nhưng xin Em đừng tan biến
Như bình minh xanh miên viễn
Gió vẫn đùa cùng mây trắng lang thang
Bóng trôi trên sông – Nhìn đi – Tự hồn Em ấm lại
Bởi bên nhau – Anh đâu để lỗi nhịp một cung đàn
Như người thầy mẫu mực
Chắt chiu từng lời ngọc vàng lên lớp
Và Em sẽ hồn nhiên chăm chú
Như cô bé học trò ngoan – hồn nắng rợp cả vườn xuân.
Hắt chén trà của Em – vào Hư Không.
Cạn chén Phù Vân,
Em tự hóa giải sóng dội lòng.
Tiếng Ai? Từ giả rơi im lắng
Quãng lặng độc đơn trào hí lộng
Ta uống cùng Ta – chén Hư Không.
Phạm Văn Sau – Tác giả Lục Bát Trà