Người ta nếu chỉ mong ăn cho đủ no, mặc cho đủ ấm thì đời người cũng tẻ lắm. Nhưng thường ngoài những cái thiết – dụng, người ta lại còn thích cái đẹp, cái vui nữa. Cơm ăn đã vậy, nhưng có xới vào bát kiểu, có và bằng đũa mun, thì ăn mới ngon cơm. Áo quần mặc đã vậy, nhưng có điểm thêm bộ nhẫn, cái vòng đôi hoa thì người mới đẹp thêm ra. Nhà ở có đắp, có chạm, có trần – thiết trang – hoàng thì mới lịch sự. Vui tai thì nghe tiếng đàn, tiếng hát; vui mắt thì xem múa nhảy cùng các tranh vẽ; vui trí thì ngâm vịnh văn thơ. Những cái vui tai, vui mắt, vui trí sinh ra các mỹ – thuật.
Vậy các mỹ – thuật cũng có ích, chứ không phải là vô – dụng, mỹ – thuật làm cho đời người thêm sung – sướng, thêm cao – thượng.