Tác giả: Tương Phùng 23B Nguyễn Khuyến , Bảo Lộc Lâm Đồng
1. Không biết ngôi sao nào đã quyết định vận mệnh đời tôi? Đó có phải là một ngôi sao may mắn? Tôi chưa đi hết đường trần để khẳng định hay phủ nhận điều này. Chỉ biết rằng chắc chắn đời tôi ở cung Thiên di có sao Thiên Mã chiếu mệnh nên chi tôi cứ phải lang thang phiêu bạt hoài!
Cũng không biết từ bao giờ tôi đâm ra mê uống trà, thích triết lý và làm thơ! Có lẽ từ khi số phận đưa đẩy tôi lên vùng cao nguyên sương phủ này – xứ sở của hương trà. Tuổi thơ tôi đã bắt đầu từ một hương trà sớm trong vườn xưa xứ Huế. Làn hương ký ức ấy đã theo tôi phiêu bạt góc bể chân trời và tự nhiên trở thành người tri kỷ. Đêm dài xứ lạnh hương trà đã sưởi ấm hồn tôi…
Khi tình yêu vỗ cánh, tóc tôi bạc nhiều và tim tôi rạn vỡ. Trong đau khổ, tuyệt vọng và tổn thương đến tột cùng, tưởng như hai vầng nhật nguyệt va đập vào nhau ném tôi vào xoáy sâu điểm đen vũ trụ cuộc đời… Chợt tôi nhận ra rằng vẫn còn ở lại cùng tôi một làn hương – đó là Trà – người bạn tri kỷ duy nhất trên đời đã không bỏ tôi mà đi nốt! Qua bao đêm dài bên cốc trà cô đơn thao thức tự vấn, tự cảm, tự tình, tôi nghiệm thấy mình hệt như một vầng trăng khuyết lơ lửng giữa trời khuya giá buốt:
“Ta như vầng trăng khuyết,
Phiêu bạt cuối trời xa”.
Bài thơ nhỏ ấy tôi chỉ gởi cho một người!
2. Rời Tô Châu cổ kính với ngôi chùa Hàn San nổi tiếng của Đường thi diễm lệ, tôi đem theo mãi trong hoài niệm hình ảnh một phố cổ xanh và ẩm ướt, ngập tràn hoa cỏ miền Giang Nam nhiều nắng lẫn nhiều mưa.
Một dòng sông
nhỏ hiền hòa tĩnh lặng in bóng những hàng liễu tha thướt, êm đềm bên bến Phong
Kiều một thời cổ thi chạm khắc nét đẹp thời gian vĩnh cửu. Tôi lắng nghe tưởng
còn đâu đây trong không gian một tiếng quạ kêu khi trăng lặn. Tôi chờ đợi một
tiếng chuông chùa gần lắm có còn lạc bước xuống thuyền ai?
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự,
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”
(Phong Kiều dạ bạc – Trương Kế)
Tôi ngồi lại bên bậc đá thô sơ bến Phong Kiều cổ tích, bâng khuâng nhìn dòng nước của ngàn năm trước vẫn trôi chảy dưới chân cầu. Phong xưa và liễu cũ bên cầu vẫn mềm mại và xanh tươi đến kỳ lạ, biết có còn xanh mãi đến ngàn sau?
Theo tôi về còn có một kỷ vật của Tô Châu – một bộ ấm trà bằng gốm sứ Giang Tô nhưng rất mộc mạc. Trên thân ấm đắp nổi hình ảnh dòng sông liễu rũ bến Phong Kiều và một vầng trăng khuyết bắt đầu khuất bóng chênh vênh giữa trời đêm. Trong đáy mỗi cốc trà bé nhỏ là một vầng trăng khuyết màu trắng nhạt trên nền xanh đen màu rêu mốc, màu thời gian, màu dân dã của gốm sứ Tô Châu. Trăng muôn đời mãi khuyết nơi đáy cốc như trái tim tan vỡ tội nghiệp của chàng Trương Chi huyền thoại. Tôi nghĩ đến anh như một ám ảnh kỳ lạ. Người bạn ấy ư? Chúng tôi đã xa nhau lâu lắm rồi mà mơ một ngày gặp lại nhau thật muôn trùng. “Vầng trăng khuyết” của tôi xa quê lạc xứ, chỉ còn biết sống với hương trà, buộc phận mình với hồn trà xứ lạnh, cũng như vầng trăng kia cô đơn lặn vào đáy cốc! Người Tô Châu bảo trăng sẽ tròn nơi đáy cốc nếu người ẩm trà biết cách tìm trăng.
Tôi đem theo cả ấm trà và nhiều trà ngon về nước, giữ gìn cẩn thận để gởi tặng anh – người bạn thân quý nhất mà số phận như muốn bù đắp cho cuộc sống u buồn của tôi – với một chân tình mong muốn những điều tốt đẹp nhất mà món quà kỳ lạ này sẽ đem lại cho người bạn ấy. Tôi hy vọng cứ mỗi lần con người sinh ra là của Trà ấy nâng cốc cùng một tâm hồn tri kỷ, thì Trăng sẽ tròn đầy hạnh phúc trên miệng chén trà, quyện với thơm ngát hương trà, đẫm cái ngọt chát của vị trà và vương vấn một hồn trà thấp thoáng ẩn hiện qua làn nước xanh…
3. Em bảo tôi rằng trăng sẽ tròn đầy trên mặt nước. Lấp loáng mặt nước chén trà sẽ là thấp thoáng bóng trăng in! Anh cố tìm đi một bóng trăng tròn viên mãn… Mà nếu không tìm thấy được thì… chịu khó một đời cô lẻ và mãi mãi là trăng khuyết mà thôi! Em cười và nói nhỏ, giọng tinh nghịch trẻ thơ tự ngày nào mà tôi vẫn cảm nhận rất rõ mọi âm sắc, dù chỉ qua điện thoại khi xa khi gần, như vọng lại từ một ký ức xa xăm.
Em có biết là em đã “hành hạ” tôi như thế nào không? Suốt một ngày trời tôi cứ ngồi một mình như ngây như dại trước bộ ấm trà mang hình trăng khuyết, nghiêng soi từ đủ mọi tư thế, mọi góc nhìn, mắt chăm chăm nhìn vào đáy cốc như một kẻ bị thôi miên, hay chính xác hơn như một thằng khùng em ạ! Tưởng đã quen rồi với số phận suốt đời khiếm khuyết hạnh phúc niềm vui, tôi chợt nhận ra trong mình vẫn đầy ắp những ước mơ và khát vọng. Tôi sợ rằng nếu tôi không tìm được nửa vầng trăng khuyết còn lại để hai phiến trăng non dại sẽ khép lại tròn đầy, thì điều đó cũng đồng nghĩa là tôi không có em. Tôi sợ cuộc đời không em, em biết không?
Và giữa lúc tôi tuyệt vọng ghê gớm vì tìm mãi mà sao trăng cứ khuyết chẳng tròn thì bỗng nhiên… lấp loáng mặt nước chén trà – như một phép lạ trong cổ tích, điều kỳ diệu đã xảy ra: Một bóng trăng tròn chập chờn lung linh mặt nước, nửa như thực, nửa như ảo, nửa gần, nửa xa…
Tôi cười ha ha thật to trong căn trà thất ấm áp của mình và muốn hét to lên Eureka! cho cả thế giới này sẻ chia niềm hạnh phúc vô bờ trong tôi. Tôi bấm nút con số điện thoại mà tôi đã nhập vào trong sâu thẳm trái tim mình.
4. Tôi run bắn cả người trước dòng chữ nhỏ. Tay tôi ướt đẫm mồ hôi và chiếc điện thoại bé nhỏ cũng rẩy run theo. Anh cười ha hả, hào sảng và phóng khoáng. Bài toán hóc búa nhưng đẹp như một bài thơ này có một đáp số đầy bí ẩn và huyền diệu: Trăng sẽ tròn khi trên miệng cốc trà mặt nước nghiêng, thủy nguyệt tương giao và cốc trà bé nhỏ kia là cả vũ trụ thu nhỏ trong tay người!
Tôi biết và tôi tin rằng thế nào vầng trăng khuyết nơi đáy cốc kia cũng sẽ được tròn đầy, vì tôi hiểu con người trí tuệ sắc sảo này chắc chắn sẽ không chịu bó tay trên con đường đi tìm ẩn số hạnh phúc. Nhưng anh đi tìm ra được điều bí ẩn nhanh quá khiến tôi vừa bất ngờ, vừa cảm động lẫn cảm phục. Tự nhiên tôi linh cảm một niềm hạnh phúc mơ hồ dịu ngọt… Nhưng anh bảo khắc nghiệt quá cuộc đời! Khi hai vầng trăng khuyết hao gầy khép lại tròn đầy cũng là lúc mặt nước nghiêng tràn lấp loáng. Sao cuộc đời nghiệt ngã quá vậy? Tôi an ủi anh rằng hãy chiêu lấp ngụm nước ngọt đắng của trà thơm quyện vào trăng sáng, trăng tròn viên mãn sẽ lặn vào sâu thăm trái tim ta…
Và Tôi lại trào nước mắt. Giọt nước mắt hạnh phúc hiếm hoi duy nhất của cuộc đời…
5. Tôi nghe được sự run rẩy của em qua giọng nói đứt quãng, ngập ngừng… Xa cách quá mà cũng gần gũi quá! Tự nhiên tôi cảm nhận được vị mặn của giọt nước mắt ai trên đôi môi khô lạnh vì khổ đau trùng điệp khốn khó một đời yêu thương của mình…
Bài viết do chúng tôi sưu tầm. Do không liên hệ được với tác giả, bạn nào có thông tin vui lòng gửi giúp email: trungtam@songhytra.com